Hai tuần sau, Quý Viên cũng không về nhà, Quý Thư Ngôn đã dần quen với bầu không khí vắng vẻ này.
Chỉ là đứa nhỏ nuôi bên cạnh nhiều năm như vậy, nay giống như chim bồ câu nhỏ được sổ lồng, hoạt bát bay ra ngoài, Quý Thư Ngôn không tránh khỏi có chút buồn bã.
Anh nói chuyện này với các đồng nghiệp trong khoa, bọn họ đều dùng biểu tình khó hiểu nhìn anh.
Người này mới ba mươi ba tuổi thôi, sao tâm tính lại y chang ông già như vậy chứ.
Y tá trưởng lắc đầu, “Chuyện này không ổn rồi, trưởng khoa Quý, cậu mau đi yêu đương đi thôi.”
Quý Thư Ngôn tưới hoa trên ban công, “Tìm ai mới được cơ chứ. Đa số những người ở độ tuổi này của tôi đều đã lập gia đình hết rồi, những người chưa kết hôn thì kiểu gì mà chả giống tôi, cũng lười đi tìm đối tượng lắm.”
“Vậy thì tìm người nhỏ tuổi hơn cậu là được mà.” Y tá trưởng cười nói, “Trưởng khoa Quý, cậu vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, ngoài lạnh trong nóng, thì nên tìm một cô bạn gái nhỏ tuổi hoạt bát, có thể khiến cậu năng động lên đó.”
Quý Thư Ngôn nhìn cô một cách kì quái, “Miễn đi.”
Anh còn chưa bao giờ dám nghĩ tới đối tượng nhỏ tuổi hơn, gu của anh là những người phụ nữ chín chắn, điềm đạm, giao tiếp trôi chảy, ở chung thì phải hòa thuận, nếu không thể đến được với nhau, thì cũng phải chừa lại mặt mũi cho đối phương.
Nếu tuổi nhỏ hơn, vừa nhiệt huyết lại vừa rắc rối.
Anh không muốn rước phiền phức vào người đâu.
“Trưởng khoa Quý, nếu cậu đồng ý, tôi có thể giới thiệu em họ tôi với anh.” Một bác sĩ nam khác vỗ đùi một cái, “Con bé hai mươi bảy tuổi, cũng không chênh tuổi anh lắm. Đã học xong cao học ngành tài chính.”
Thấy cuộc trò chuyện sắp biến thành đại hội xem mắt, Quý Thư Ngôn lập tức giơ tay ngăn cản, “Được rồi, dừng lại tại đây, tôi sống một mình vẫn rất tốt, tự do tự tại.”
Đồng nghiệp nam tiếc nuối thở dài, cậu ta bị mẹ giục lên giục xuống phải giới thiệu đối tượng cho em họ, mắt thấy một nam thanh niên chất lượng như vậy bỏ chạy, thật khiến người ta đau lòng mà.
Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi Quý Thư Ngôn, “Buổi tối anh có bận gì không? Nếu không bận thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé.”
“Có hẹn rồi.” Quý Thư Ngôn ngồi về vị trí công tác của mình, “Tôi có hẹn với bạn rồi.”
Không còn cách nào khác.
Nam đồng nghiệp hoàn toàn hết hy vọng, trong nháy mắt có chút hâm mộ sự tự do của Quý Thư Ngôn, “Anh nói đúng, không kết hôn có cái tốt của không kết hôn, tôi tan làm xong thì phải về chăm sóc bọn nhỏ.”
Mọi người trong khoa cười ồ lên, mấy bác sĩ có con cũng tranh thủ nói về đề tài nuôi con.
Quý Thư Ngôn lật bệnh án của bệnh nhân vừa mới đưa tới, bệnh nhân giường số 6 mà anh phụ trách gần đây phải phẫu thuật, van hai lá đóng không hết, cần phải tiến hành sửa chữa, bởi vì bệnh nhân đã lớn tuổi, nên trước khi phẫu thuật anh phải xác định thân thể bệnh nhân có thể chịu đựng được không.
Mấy bác sĩ khác cũng vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, cũng chẳng có ai rảnh rỗi, nhưng nói một hồi, đề tài lại vòng về trên người Quý Thư Ngôn.
Bác sĩ Tiết ở bệnh viện nhiều năm, mỉm cười nhìn Quý Thư Ngôn ngồi bên cửa sổ, khi bà ấy đến đây làm việc, Quý Thư Ngôn vẫn là một sinh viên đại học, nhiều năm trôi qua như vậy, bà coi Quý Thư Ngôn cũng giống như con cháu mình.
Bà cười cười, nhỏ giọng nói, “Thỉnh thoảng cô lại nghĩ không ra, Quý Thư Ngôn sẽ yêu một người có tính cách như thế nào. Nó á, có khi sắp đăng kí kết hôn với công việc tới nơi rồi ấy.”
“Chuyện này không nói trước được đâu ạ, tình yêu ấy mà, không nói đạo lí đâu ạ.” Một bác sĩ trẻ tuổi bên cạnh tiếp lời, “Không chừng hôm nay anh ấy vừa tan làm sẽ gặp thôi.”