Thời gian thoáng cái đã đến cuối tháng Chín, chỉ còn vài ngày, trường Quý Viên sẽ được nghỉ.
Quý Thư Ngôn mấy năm nay đều không được nghỉ quốc khánh, nên lần này vội vàng sắp xếp năm ngày nghỉ lễ chỉ dùng để cùng Quý Viên du lịch, lúc đầu anh định gọi điện cho ba mẹ, hỏi bọn họ có muốn đi cùng không
Nhưng ông cụ có vẻ vẫn sống cuộc sống về hưu, đối với lời mời của anh tỏ vẻ khinh thường, “Mỗi ngày tôi đều ở nhà chơi, không cần tham gia mấy cuộc vui vô nghĩa ngày quốc khánh đâu, đợi quốc khánh xong, tôi dẫn mẹ anh lên núi ở vài ngày, không cần phải áp lực quá đâu. Anh cứ đi chơi với Quý Viên vui vẻ, bao giờ làm việc anh lại không có thời gian đi chơi nữa, mấy năm nay nên đi ra ngoài nhiều hơn.”
Quý Thư Ngôn: “…”
Được đấy, chỉ một cuộc điện thoại này, anh đã cảm nhận được niềm vui khi về hưu của ông bô nhà mình.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Sau khi cúp điện thoại, Quý Thư Ngôn nhìn cây xương rồng trên bệ cửa sổ, gương mặt vốn lạnh lùng giống như bị sương giá đóng băng, tràn ngập oán niệm.
Vừa nghĩ đến anh qua ba mươi năm nữa cũng chưa chắc có thể sống cuộc sống như ba mình, anh cảm thấy vô cùng sầu muộn.
Nhưng nếu ba mẹ anh đã không đi cùng, thì anh nên giao toàn quyền hướng dẫn du lịch cho Quý Viên, đối anh mà nói, đi đâu du lịch cũng như nhau cả, thuần túy chỉ là dành chút thời gian làm cha mẹ đối với Quý Viên mà thôi.
Quý Viên đồng ý, thời gian rảnh đều làm tổ trong ký túc xá lên kế hoạch.
Hai người còn lại trong ký túc xá, Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ cũng không ở lại trường vào quốc khánh, một người về nhà, một người cùng bạn gái đi chơi, chỉ còn lại một mình Đoàn Chấp.
Quý Viên nhìn Vlog du lịch trên máy tính, quay đầu hỏi Đoàn Chấp, “Anh Đoàn, anh thật sự ở ký túc xá ạ? Buổi chiều tôi gặp Tần Chiếu và Uông Linh ở lớp 2, cả hai đều muốn hẹn anh đi chơi vào ngày Quốc khánh đấy.”
Hai người này đều đang theo đuổi Đoàn Chấp, lại còn là một nam một nữ, theo đuổi gần nửa năm cũng chưa chịu từ bỏ, tính cách lại còn khá giống nhau, đều rất nóng nảy, việc gì cũng sồn sồn hết cả lên, nếu không phải Đoàn Chấp bình tĩnh, không đáp lại người ta, chỉ cần luận về giới tính và quan hệ phức tạp của ba người này, chắc chắn dăm ba hôm lại chễm chệ ngồi trên báo trường.
Đoàn Chấp đang ngậm một que bánh quy trong miệng, dùng để thay thế thuốc lá, răng rắc vài tiếng đã cắn gãy, “Không đi, mất thời gian.” Hắn suy nghĩ một chút, lại khẽ cười một tiếng, “Tôi cứ đi cùng ai ra ngoài, về chắc chắn sẽ bị đồn thổi người đó là đối tượng của tôi.”
Khi hắn nói chuyện, góc nghiêng lại càng thêm lạnh lùng, ánh mắt cũng chẳng có chút ấm áp nào.
Hai người còn lại trong ký túc xá đều “xía” một tiếng, từ sâu trong lòng, bọn họ cảm thấy tên này vừa kiêu ngạo lại còn thiếu đánh, nhưng bọn họ lại không thể không phục, bởi vì Đoàn Chấp quả thật có vốn liếng này, từ khi Đoàn Chấp nhập học, mức sống trong ký túc xá bọn họ đều tốt hơn không ít, nam hay nữ thích Đoàn Chấp cứ vài ba hôm lại đến tặng quà, Đoàn Chấp không nhận cũng chẳng vứt đi, quanh co lòng vòng mời bạn cùng phòng ăn.
Chưa kể, cuộc sống như vậy cũng có chút thú vị.
Nhưng những người khác lại không biết sự thật, cho rằng Đoàn Chấp là một lãng tử tình trường, nhưng bọn họ làm bạn cùng phòng của hắn lại hiểu rõ, Đoàn Chấp người này cùng với về ngoài lại khác một trời một vực, tuy rất thích giao lưu kết bạn, nhưng cuộc sống riêng tư lại sạch sẽ giống hệt như một hòa thượng.
Thật sự là khiến cho người ta không biết nên nói gì cho phải.
Lưu Tư Nguyên nhịn không được nói, “Lão Đoạn, cậu thật sự định độc thân hết bốn năm đấy à? Nhiều người theo đuổi như thế, cậu liếc mắt một cái cũng không thèm liếc à.”
Sở Hạ ở bên cạnh gật đầu, “Đúng vậy, mỗi lần bọn tôi ra ngoài hẹn hò, trong phòng chỉ còn lại mình cậu, anh em nhìn không nỡ chút nào hết á.”
Đoàn Chấp còn chưa nói gì, Quý Viên ở bên cạnh đã sốt sắng, cậu phẫn nộ nói, “Ủa, sao mấy người không quan tâm đến tôi, tôi cũng đâu có người yêu đâu!”
Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ nhìn khuôn mặt búp bê đáng yêu của Quý Viên, nhất trí im lặng.Mặc dù theo lý trí mà nói, biết Quý Viên bằng tuổi bọn họ, nhưng về mặt tình cảm bọn họ lúc nào cũng cảm thấy Quý Viên giống như chưa lớn, mỗi lần nói đề tài màu vàng(1) đều sợ làm hư cậu.
(1): bằng nghĩa với “đề tài đen tối” bên VN mình
Hai người bọn họ qua loa nói, “Cậu còn nhỏ, không cần bận tâm đến mấy thứ này.”
Quý Viên càng tức giận hơn.
Đoàn Chấp ở bên cạnh cười một tiếng, thấy hai người còn lại trong ký túc xá nhìn chằm chằm hắn, lười biếng nói, “Không thích nên không muốn tìm thôi, thà thiếu chứ không ăn bừa, hiểu chứ?”
“Không hiểu.” Lưu Tư Nguyên chậc chậc lắc đầu, “Tôi thấy cậu là muốn tìm một vị thần tiên để yêu thì đúng hơn.”
Đoàn Chấp không phản bác, nhớ tới gương mặt Quý Thư Ngôn không ăn khói lửa nhân gian, không phải chính là thần tiên sao.