Chương có nội dung bằng hình ảnh
Gin: chương này đọc trên Wordpress sẽ có chú thích bằng video cụ thể hơn nheeee
- --
Thời gian chớp mắt đã đến ngày 30 giao thừa, lần đầu tiên Châu Thanh chứng kiến năm mới của thế kỷ mới, từ sáng sớm điện thoại đã bắt đầu đổ chuông không ngừng. Đối tác, nhân viên công ty và ngay cả Châu Khải Tông cũng gọi đến, nói: "Cậu ấy thì bị trùng thời gian, nhưng không phải trước đó con đã nói là ngày cuối cùng không còn việc nữa sao? Tại sao hôm nay cũng không về được vậy?"
Châu Thanh: "Bây giờ còn đang ở Bắc Kinh."
Tình cờ có người phía sau gọi cậu "Châu tổng".
Châu Thanh quay đầu lại, nhìn thấy Trần Đăng Đăng.
Sếp nhà mình có lịch trình vào đêm giao thừa, các thành viên trong ekip đương nhiên cũng sẽ bận theo, cộng thêm việc phim được công chiếu nên còn phải theo dõi số liệu trong suốt quá trình.
Châu Thanh ra hiệu cho đối phương đợi một lát, nói với Châu Khải Tông: "Ba, bây giờ Châu Tùng cũng thay đổi rất nhiều rồi, không đến mức hoàn toàn không đảm đương được việc. Nếu năm sau có thể đạt được thành tích, con dự định sẽ dần dần để cho cậu ấy tham gia vào một phần nghiệp vụ của công ty."
Châu Khải Tông hiển nhiên có hơi do dự: "Nó có được không? Có phải là con bận quá không? Nếu sức khoẻ thật sự không tốt thì ba quay lại công ty đảm đương một phần cho."
"Sức khoẻ con khá tốt, cũng không phải là quá bận." Châu Thanh đứng bên cửa sổ, "Cậu ấy dù sao cũng phải trưởng thành mà."
Châu Khải Tông thở dài nói: "Một người làm anh như con còn xứng đáng với chức vụ hơn ba."
Châu Thanh mỉm cười, không phải là xứng đáng với chức vụ mà là bây giờ Châu Tùng sợ cậu muốn chết, Châu Thanh cũng không sợ cậu ta gây ra thêm chuyện.
Thứ hai, mặc dù người này có một người mẹ không đáng tin cậy, về mặt tính cách cũng có nhiều khuyết điểm nhưng tốt xấu gì lúc ban đầu cũng vì lấy lòng Châu Khải Tông mà những gì học được ở trường đại học cũng xem như vững chắc, kinh nghiệm làm việc cũng có chút từng trải.
Nếu thật sự có thể nâng đỡ cậu ta, Châu Thanh cũng sẽ không đến mức gây khó dễ cho cậu ta.
Châu Thanh nói: "Ba, năm mới vui vẻ, ba cứ đón Tết thật thoải mái đi, hai ngày nữa quay lại thăm ngài."
"Được, bản thân ở bên ngoài cũng phải chú ý."
Mối quan hệ cha con này tuy không sâu sắc nhưng cuối cùng vẫn là vì thay đổi, vì sự phát triển trong một thời gian dài như vậy của công ty nên cũng đã duy trì được dáng vẻ như hiện tại, có một số chuyện để nói, có nhiêu đó thứ để tán gẫu.
Châu Thanh không biết rốt cuộc là có bao giờ Châu Khải Tông cảm thấy kỳ lạ hay chưa.
Nhưng mối duyên cha con này cuối cùng sẽ không phai nhạt.
Châu Thanh cất điện thoại đi, quay đầu lại.
Trần Đăng Đăng tiến lên trước: "Xuất phát thôi ạ?"
"Đi thôi." Châu Thanh vừa nhấc chân đi ra ngoài vừa nói: "Ông chủ của các cô chỉ đi sớm có một tiếng, thời gian vẫn kịp chứ?"
"Kịp ạ, kịp ạ." Trần Đăng Đặng gật đầu nói: "Tiết mục của anh Trữ nằm ở rất xa đằng sau, chúng ta đi qua ít nhất cũng phải đợi ba bốn tiếng."
Châu Thanh có hơi tò mò: "Nội dung tiết mục của anh ấy rốt cuộc là gì vậy?"
Trần Đăng Đặng nhát gan: "Anh Trữ không nói cho anh Châu anh biết, em làm gì có gan mà nói."
Châu Thanh nghe giọng điệu này của cô cũng không phải là không thể tiết lộ, nhưng cho đến bây giờ, cậu thật sự hoàn toàn chưa hề hỏi đến một chút nào.
Trong lịch sử phát triển gần bốn mươi năm của "Đêm hội mùa xuân", Châu Thanh cũng đã nghe ekip của anh tám chuyện mới mơ hồ biết rằng trên mạng bây giờ còn có một kiểu nói, nói rằng
"Đêm hội mùa xuân" đã từ một buổi lễ văn hoá long trọng kiểu lớn phát triển thành nơi mà ngày nay được gọi là "nhà máy mạ vàng" cho các minh tinh.
Vô số người chen nhau vỡ đầu để được lên sóng, những năm gần đây có không ít lưu lượng và minh tinh đang nổi tiếng, cũng có thể xem như một kiểu chạy theo thời đại.
Châu Thanh hoàn toàn không nghĩ tới những thứ này cho đến khi cậu thật sự ngồi trong hội trường và cảm nhận được không khí đó của lễ hội.
Vị trí của cậu không dễ thấy, ở giữa gần phía trước.
Xung quanh có những công ty và các nghệ sĩ.
Trong trường quay khổng lồ, vô số người cùng tham gia vào sự kiện hoành tráng.
Các tiết mục bao gồm từ hát múa cổ điển đến ba lê hiện đại, từ những tiểu phẩm hài hước đến hý khúc truyền thống, những chỗ buồn cười sẽ được người bên cạnh dẫn dắt thảo luận một hai câu, lúc cần vỗ tay sẽ vỗ tay một cách chân thành, Châu Thanh hoàn toàn chìm đắm vào trong bữa tiệc văn hoá này.
(Mình có coi tua sơ sơ thấy chương trình này nó hoành tráng lắm mọi người =)))) nó sẽ chiếu dạng live từ 8h tới 12h đêm mỗi 30 Tết hằng năm với đủ tiết mục khác nhau chứ không phải kiểu quay từ trước rồi diễn mỗi Táo Quân với có vài tiết mục hát như bên mình, mình nhúng nhẹ cái link 1 tập của "Đêm hội mùa xuân" năm nay mọi người coi thử cho biết nhen =))))
Có đủ khâu rút thăm trúng thưởng khác nhau cộng thêm các cuộc phỏng vấn trong hội trường.
Thời gian bất giác cứ thế trôi qua.
Điều mà Châu Thanh có cảm nhận sâu sắc nhất trong giai đoạn sau chính là lúc MC trong hội trường bước xuống phỏng vấn các vị tướng có công với quốc gia, nhìn khuôn mặt già nua của bọn họ, nghe bọn họ kể về trải nghiệm đi qua đạn đạo và khói lửa.
Châu Thanh đều không quen biết nhưng lại dâng lên một luồng nhiệt huyết tràn đầy trong lồng ngực.
Cảm giác này khá kỳ diệu.
Nếu thời gian quay trở lại thời điểm cậu tỉnh dậy ở thế giới này, cậu mãi mãi sẽ không bao giờ ngờ tới ngày này.
Bản thân là một người làm kinh doanh, mượn thân phận người nhà của một ảnh đế trong giới giải trí, trông như một hình tượng trẻ tuổi hòa nhập hoàn toàn với xã hội hiện tại, dưới sân khấu của "Đêm hội mùa xuân", cậu lắng nghe các cựu chiến binh kể chuyện về những năm tháng mà chính mình đã từng trải qua.
Phân đoạn phỏng vấn kết thúc, lúc này Châu Thanh mới nhận ra đã đến tiết mục áp chót thứ hai.
Trước tiên, MC trêu chọc về tin tức lan truyền trên mạng rằng ảnh đế Trữ mắc "bệnh ngôi sao", nhóm chương trình đến mời ba lần đều bị từ chối khiến cho toàn bộ khán phòng phải cười phá lên. Ngay sau đó, MC lại nói: "Chúng ta đều biết anh Trữ sinh ra là để làm diễn viên, diễn xuất tuyệt vời, việc đầu tư kinh doanh cũng thuận buồm xuôi gió nhưng lại chưa bao giờ tham gia các hoạt động giải trí và biểu diễn nghệ thuật. Nói như vậy thì giống như chúng ta đang cưỡng ép bắt cóc anh ấy nhỉ. Nhưng ai biểu làm mọi người mong chờ chứ, phải không? Haiz, lần này chúng tôi đã tìm một cách khác, mời được người đến đây rồi."
Lúc này, hàng chục triệu khán giả theo dõi ống kính trực tiếp của đạo diễn quét qua dưới sân khấu, dừng lại ở một vị trí nào đó thêm hai giây.
Người trong ống kính tập trung nhìn lên sân khấu, hoàn toàn không nhận thấy điều gì bất thường.
Nhưng số lượng lớn cư dân mạng đang hóng trong phòng livestream của "Đêm hội mùa xuân" không thành thật được như những người ngồi canh trước TV, chỉ định hoà chung không khí của ngày lễ truyền thống, bọn họ luôn là những người chiến đấu ở tuyến đầu, biết thảo luận nhất, ánh mắt cũng sắc bén nhất.
Bão bình luận ban đầu vốn chỉ là những câu như "Cuối cùng cũng đợi được rồi, buồn ngủ quá", "Mấy năm rồi tôi không xem "Đêm hội mùa xuân" chỉ để chờ tiết mục này thôi", "Thật khó tưởng tượng anh Trữ sẽ biểu diễn cái gì, tấu nói sao? Tôi sẽ cười chết mất", "Hình tượng lạnh lùng nhiều năm một lần sụp đổ", "Chắc là hát nhỉ? Khá là an toàn, tôi nghĩ vậy."
Ngay giây sau, phong cách bão bình luận đột ngột thay đổi.
"Đạo diễn!!! Quay ống kính trở lại cho tôi! Mịa nó đẹp trai quá!"
"Thật đúng là nhìn cái là thấy, người ngồi ở chính giữa kia, khí chất quá là ưu việt! Một giây, tôi muốn biết anh ấy là ai!"
"Đạo diễn nhất định sẽ không tùy tiện cắt vào như vậy, vừa mới nhắc đến ảnh đế người ta đã quét qua, không lẽ là... Châu Thanh??"
"Phòng ngự sụp đổ rồi, vì sao lâu như vậy rồi mà fan hâm hộ thấy người còn phải đoán!! Tại sao! Bởi vì ảnh đế Trữ không chịu nhả ảnh ra cho người ta xem!"
"Screenshot, screenshot, screenshot, chụp ảnh màn hình mau lên."
"Nếu thật sự là Châu Thanh, vậy thì đạo diễn à, chú đúng là hiểu cư dân mạng đấy."
"CCTV mãi đỉnh!"
Tại địa điểm không giống như bên ngoài, việc Châu Thanh xuất hiện trong ống kính, có lẽ có người chú ý tới nhưng cũng sẽ không có phản ứng gì.
Sự chú ý của Châu Thanh vẫn luôn đặt trên sân khấu.
MC vẫn đang nói: "Nhưng nếu anh Trữ đã tới rồi thì tiết mục nhất định sẽ rất đặc biệt. Tiếp theo đây, kính mời mọi người đón xem tiết mục biểu diễn nhạc cụ quy mô lớn "Hồng nhạn" đặc biệt lên kế hoạch cho "Đêm hội mùa xuân" và được thiết kế bởi chính anh Trữ."
Trong khi mọi người vẫn còn đang nghi hoặc thì đoạn nhạc đầu tiên đã ngân vang.
Bối cảnh vốn được bao phủ bởi tấm vải đen ở phía trên dần dần được hé lộ.
Với hiệu ứng hình ảnh đa chiều, trên màn hình lớn dần dần hiện ra, núi cao nước chảy, xanh thẳm nghìn năm, là bức tranh giang sơn mênh mông vô tận.
Châu Thanh ngồi dưới sân khấu, có thể nghe thấy những người xung quanh ngẩng đầu lên thán phục.
Bên tai cũng có tiếng nghi hoặc, người đâu? Sân khấu dần dần di chuyển từ phía sau ra phía trước, khói trắng dần dần tản đi, bốn năm người xếp thành một đội, vừa nhảy vừa gõ theo nhịp trống trong tiếng nhạc, những gì bày ra trước mắt mọi người là dàn biên chung (*) lớn nhất và hoàn chỉnh nhất được khai quật ở trong nước cho đến nay.
(*) biên chung (编钟): là một nhạc cụ cổ xưa của Trung Quốc bao gồm một bộ chuông đồng, được chơi bằng giai điệu. Những bộ chuông này được sử dụng làm nhạc cụ đa âm và một số trong những chiếc chuông này đã có niên đại từ 2.000 đến 3.600 năm.
Người lúc đầu đứng sau giá biên chung mặc áo sơ mi trắng và quần tây, ăn mặc theo kiểu hiện đại tiêu chuẩn. Anh ẩn mình phía sau, dùng dùi gỗ gõ vào chiếc chuông đồng, từ trái sang phải dần lộ ra hình dáng.
Tiếng chuông vừa vang lên, kim thanh ngọc chấn (*).
(*) kim thanh ngọc chấn: chỉ âm hưởng vang dội, hài hoà, đồng thời thể hiện tri thức một người uyên bác mới có thể tinh thông mọi việc.
Phối hợp với sự hoà hợp của các nhạc cụ khác ở xung quanh, màn ảnh ở sau lưng, Vạn Lý Trường Thành thời Tần và Hán, nhà Đường nghìn năm, từng khung cảnh tươi đẹp lần lượt hiện ra, người nửa ẩn nửa hiện mang đến ảo giác đan xen giữa thời gian và không gian, như thể lang thang trong sân vắng hàng ngàn năm.
Âm nhạc đột nhiên thay đổi, người đó di chuyển từ trước ra sau, khung cảnh cũng thay đổi từ cuối đời nhà Thanh sang tiếng lửa đạn súng nổ, từ những ống khói thép ngay trước mắt cho đến những tòa nhà chọc trời thời cận hiện đại. Âm nhạc từ hào phóng đến bi tráng cho đến mênh mông, ngoại trừ chấn động ra thì không còn cách hình dung nào khác.
Tiết mục không chỉ là diễn tấu nhạc cụ mà đạt được sự dung hợp bối cảnh rất tốt, mang tính chất trình diễn.
Sự tồn tại của Trữ Khâm Bạch, từ che giấu cho đến xuất hiện, từ tấu chậm cho đến tấu nhanh, một nhịp gõ cho đến hai nhịp gõ, anh không phải là sự tồn tại nổi bật nhất trong bức tranh đó nhưng lại khiến cho mọi người vô thức đặt sự tập trung vào vị trí của anh trong từng giây.
Đây có lẽ cũng là chất riêng bẩm sinh đậm nét nhất trên người anh với tư cách là một diễn viên.
Gần bốn phút biểu diễn.
Nếu có người luôn túc trực xem livestream thì sẽ nhận ra trên màn hình là hàng loạt các dấu chấm than.
"Đỉnh vãi rồi đó, thị giác này, ý cảnh này, âm nhạc này, tôi sẵn lòng xem đây là tiết mục tuyệt nhất trong "Đêm hội mùa xuân" năm nay!"
"Lên hot search là cái chắc."
"Tôi ngu người luôn rồi, mấy cái tấu nói hay tiểu phẩm từng nói đâu?"
"Không ngờ anh lại là một anh Trữ như vậy? Mẹ tôi vừa hỏi người đàn ông trên sân khấu vừa rồi là ai? Tôi nói mẹ à, mẹ đừng để bị lừa, tính tình của người đàn ông này tệ muốn chết, không xứng làm con rể mẹ đâu hahaha."
"Mặt mũi đâu rồi? Nhưng thật ra mẹ tôi cũng hỏi, tôi nói chiều nay mẹ vừa mới xem phim của người ta xong... Bà tôi ở bên cạnh cực kỳ sốc, nói là cái người đàn ông đánh vợ và phá sạch tài sản gia đình trong phim đấy hả? Thế thì không được, không được."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha."
"Thật ra tiết mục "Ba ơi, con về rồi" trước đó cũng rất hay, cái đó thì cảm động, còn tiết mục này của anh Trữ đặt ở áp chót cũng thật phù hợp."
"Chỉ có thể nói là, rất không Trữ Khâm Bạch."
"Kể từ khi có một bà xã chuyên tâm phát triển doanh nghiệp dân sinh, con đường này của ảnh đế Trữ ngay thẳng đến mức tôi cũng không nỡ nhìn."
"Bây giờ anti-fan muốn bôi đen anh ấy e là phải cân nhắc hai ba giây đấy."
"Sắp kết thúc rồi."
"Tôi sẽ tua lại xem."
"Này, trên màn hình lớn kia là gì vậy?"
Màn trình diễn trên sân khấu đã đi đến nửa phút cuối cùng.
Cuộn tranh thịnh thế này đã trải ra đến khúc nhạc cuối cùng, tiếng nhạc kéo dài rồi dần dần chậm lại.
Theo nhịp gõ chậm rãi của người đứng trước giá biên chung, một tiết tấu ngắn vang lên thánh thót, trên màn hình lớn dần dần xuất hiện vài dòng chữ, bên cạnh phụ đề là hình chiếu một tờ giấy viết thư màu vàng.
Là nét bút mà Châu Thanh từng ca ngợi là rất mạnh mẽ và có khí thế.
"Thư gửi quân" (*)
Hồng nhạn sẽ quay trở lại phương Bắc khi mùa đến, nhưng tất cả núi sông mà nó từng thấy vẫn sẽ ở đó.
Đoán rằng hẳn là em sẽ rất thích.
Sau này sẽ cùng em đi trải nghiệm khói lửa của món nướng uống cùng bia ven đường, sự thoải mái của cuộc trò chuyện đêm bên lò sưởi, ngày trôi rất chậm, thời gian rất chậm, lời chúc năm mới cũng rất đơn giản.
Năm năm tháng tháng có được ngày hôm nay.
Khoẻ mạnh bình an, nhớ về quá khứ, cũng mong đợi vào tương lai.
—— Gửi quý ngài đến từ năm 1945 kia.
(*) chữ "quân" này ai đọc cổ trang nhiều cũng biết là từ ngày xưa để gọi anh, ông, tôn xưng với người khác hoặc cũng xưng với chồng đồ đó, nếu dịch ra tiếng Việt thì là từ "chàng" =))) bản gốc tác giả để chữ "quân" chắc là cố tình nên mình giữ nguyên luôn chứ đổi thành "người" thì có khi lại không đủ tình