Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nhận thức của Châu Thanh đã hoàn toàn bị lật đổ.
Lần đầu tiên cậu có cảm giác không nói nên lời.
Thế kỷ trước đừng nói đến hôn nhân đồng giới, một số người vì điều này mà đã bị gãy chân, bị bỏ tù hoặc thậm chí bị bắn cũng có. Điều duy nhất chưa từng nghe đến là có ai đó dám công khai chuyện này chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.
Kiếp trước của Châu Thanh tràn ngập trong những thăng trầm của thời loạn thế, không yêu đương, không cưới vợ, cũng không gặp được người mình thích.
Bây giờ đột nhiên nghe nói mình đã kết hôn, đối tượng còn là một người đàn ông, dù ít hay nhiều cũng khiến cho cậu khó mà tiêu hoá được.
Chị Phạm thấy phản ứng của cậu không giống như giả thì lại một lần nữa nghĩ về lần gặp Châu Thanh vào một năm trước.
Khi đó cô vừa mới biết Trữ Khâm Bạch giấu cô tìm người xử lý việc đăng ký kết hôn, đột nhiên cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, đặc biệt là cái tên Châu Thanh đang khoanh chân ngồi trên ghế sofa, mang theo mười một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Chính là ngay chỗ cậu đang ngồi bây giờ, vừa mở miệng đã cười ha ha nói: "Chị muốn tôi giữ bí mật cũng được thôi, mỗi tháng một trăm vạn, đồng ý thì tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không nhắc tới tên Trữ Khâm Bạch."
(một trăm vạn tệ = một triệu tệ ≈ 3 tỉ 6 VNĐ)
Chị Phạm quả thật đã nổi trận lôi đình.
Cô nhìn ra được Châu Thanh thật ra rất sợ Trữ Khâm Bạch.
Một người dám cùng ba ruột ký thoả thuận VAM (*), giá trị những năm trăm triệu lận đấy.
(*) bản gốc là 对赌协议, thoả thuận VAM (Valuation Adjustment Mechanism/Bet-on Agreement): thỏa thuận giữa bên đầu tư và bên tài chính về tình hình không chắc chắn trong tương lai khi đạt được thỏa thuận.
Thà rằng bán đi hôn nhân của mình để đổi lấy việc không bị cái thân phận cậu ba nhà họ Trữ này khống chế.
Quả thật chính là một kẻ điên.
Không ai trong nhà họ Trữ không sợ anh, Châu Thanh cũng sợ.
Vì vậy những gì hắn làm là dẫn theo một nhóm người và thỉnh thoảng sẽ gây rắc rối cho những người có tin đồn với Trữ Khâm Bạch.
Nghe nói còn lột quần áo của một người phục vụ trong quán bar mà Trữ Khâm Bạch đã từng đến rồi đẩy ra đường lớn để làm nhục người ta.
Những việc này chưa từng bị làm ầm lên.
Chị Phạm vì thế đã mắng Trữ Khâm Bạch đến máu chó đầy đầu.
Nhà họ Châu lúc đó thật sự là một lựa chọn tốt cho Trữ Khâm Bạch, cô cũng biết rằng điều mà anh coi trọng chính là Châu Thanh ở nhà họ Châu là một tên phế vật.
Nhưng phế vật cũng có phiền phức của phế vật.
Chưa đầy hai tháng sau khi đăng ký kết hôn, Châu Thanh đã xảy ra chuyện.
Bây giờ lại nhìn vào người đang ngồi trước mặt mình, chị Phạm phát hiện ra mình bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Có lẽ là bởi vì cậu của hiện tại cùng với người trong ấn tượng của cô có sự khác biệt vô cùng lớn.
Gầy gò mỏng manh, nói chuyện với tốc độ không nhanh cũng không chậm, bất kể là dáng ngồi hay từng cử chỉ điệu bộ đều thể hiện rất có học thức.
Cậu thậm chí còn không đề cập đến bất kỳ điều kiện nào mà đã trực tiếp đồng ý với nội dung của thỏa thuận, chị Phạm quả thật không biết thay đổi này là tốt hay xấu.
Với Châu Thanh của trước đây, có lẽ bạn chỉ cần bỏ ra một trăm vạn thì thật sự có thể mua được một lần yên tĩnh, thế nhưng cậu của hiện tại thì ngay cả một người già đời như chị Phạm cũng không thể nhìn thấu được.
Thỏa thuận được ký kết thuận lợi một cách đáng ngạc nhiên.
Lúc Châu Thanh đậy nắp bút thì đưa tay lên che miệng ho hai tiếng.
Chị Phạm nhíu mày, vô thức nói: "Tôi bảo Tiểu Lâm đưa cậu về, nhớ thay quần áo, ướt hết cả rồi."
Châu Thanh nghiêng đầu liếc nhìn bả vai mình rồi quét đến đuôi tóc, cười nói: "Tôi vẫn phải đi cắt tóc trước đã."
Châu Thanh đứng dậy. Cậu nghĩ đến gì đó rồi lại hỏi: "Xin hỏi hiện tại tôi với... chồng tôi đang ở cùng nhau phải không?"
Châu Thanh tự mình nói ra có hơi kỳ quặc, ngay cả chị Phạm cũng im lặng không nói nên lời.
Cô thật sự không cách nào tưởng tượng được Trữ Khâm Bạch đang mang lên mình thân phận chồng của một người đàn ông nhưng cô vẫn nói sự thật: "Cậu ấy quanh năm sống trong biệt thự ở Đông Hồ (*), đó là tài sản riêng của cậu ấy. Trước đây hai cậu chưa từng sống chung với nhau nhưng theo tôi được biết thì em trai cậu đã sống trong căn nhà mà ba cậu tặng cho cậu kể từ khi cậu nhập viện rồi."
(*) Đông Hồ: mình có tra thì thấy Đông Hồ là một hồ nước ngọt ở Vũ Hán, đây là hồ trong thành thị lớn nhất hoặc nhì Trung Quốc nhưng hình như Đông Hồ ở đây không phải cái ở Vũ Hán vì Vũ Hán khác chỗ với Lam Thành ở chú thích chương 1. Mấy địa danh trong đây mọi người nắm sương sương thôi nha vì có thể là tác giả chế ra thôi chứ không đúng lắm