Bí Mật Mà Anh Không Biết Chương 24: Quấy rầy

[Cập nhật lúc: 15:30 24/02/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Bí Mật Mà Anh Không Biết - Chương 24: Quấy rầy với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lynn

Ngay từ khi nhìn thấy các nhân viên được trang bị đầy đủ, Phó Thời Xuyên đã đoán rằng chuyến chuyển nhà hôm nay của mình sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng sự nhẹ nhàng ấy thực sự vẫn nằm ngoài dự đoán của anh.

Quan Oánh đã nhờ người dọn phòng dọn dẹp nhà mới ngày hôm qua, vì vậy sau khi chuyển đồ đạc đến nhà mới, họ chỉ cần lấy những chiếc thùng ra và bày biện từng thứ một theo thói quen sinh hoạt của cô là được.

Mà lúc phân loại, đội ngũ nhân công đều có ghi chép, với kinh nghiệm đầy mình, bọn họ đã quen thuộc với việc này, Quan Oánh căn bản không cần nhúng tay. Cô chỉ cần ngồi trên sô pha tiếp tục uống cà phê, sau đó khi gặp món đồ nào đó mang tính cá nhân, cô chỉ cần chỉ huy vài câu là xong.

Trong bầu không khí bận rộn mà nhàn nhã (?) như vậy, ngôi nhà mới nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ đến mức như thể Quan Oánh đã sống ở đây suốt thời gian qua.

Sau khi người của công ty vận chuyển xác nhận đơn hàng và nói lời tạm biệt, Quan Oánh trở vào nhà thì thấy Phó Thời Xuyên đang ngồi bên cạnh nơi cô vừa ngồi, anh cũng tự rót cho mình một tách cà phê và uống nó với vẻ nhàn nhã.

Người đàn ông cảm thán: “Tôi còn tưởng mình đến giúp dọn nhà, hóa ra tôi chỉ là tài xế.”

Khi nhóm nhân công chuyển nhà đang chỉnh lý, anh chỉ đứng nhìn năm phút, sau đó hoàn toàn từ bỏ ý định giúp đỡ, dứt khoát về nhà xử lý công việc một lúc, thấy thời gian đã gần xong mới quay lại.

Thực chất mới rồi Quan Oánh cũng đang cân nhắc vấn đề này. Dịch vụ của công ty chuyển nhà tốt đến mức cô không đạt được mục tiêu là làm sâu sắc thêm mối quan hệ với Phó Thời Xuyên thông qua chuyện này, vì vậy Quan Oánh đành phải tìm kiếm sự đền bù ở nơi khác.

Cô nghiêng đầu nói: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu. Thế này đi, thời gian cũng không còn sớm. Hôm nay tôi mời cậu ăn tối, coi như cảm ơn cậu vì đã giúp tôi.”

Phó Thời Xuyên lắc đầu: “Để tôi mời cậu thì hơn.”

Quan Oánh vốn dĩ đang căng thẳng vì cái lắc đầu của anh, nhưng khi nghe được lời kế tiếp, cô vừa ngạc nhiên lại vui mừng: “Nhưng lần trước cậu đã mời tôi rồi, lần này nên để tôi mời lại cậu. Hơn nữa, hôm nay cũng là tôi nhờ cậu tới giúp mà.”

“Lần trước tôi mời cậu là để chuộc lỗi, không cần cậu mời lại, hôm nay mời cậu là để đón gió* (mời khách từ phương xa tới dùng cơm), chào đón hàng xóm mới.” Phó Thời Xuyên nói: “Còn nếu cậu muốn mời lại…”

Quan Oánh mở to hai mắt nhìn anh.

Phó Thời Xuyên mỉm cười và nói: “… Để lần sau đi.”

Khóe miệng Quan Oánh không tự chủ được nhếch lên, cô còn muốn giả vờ lãnh đạm nói: “Ồ, vậy thì được, lần sau tôi sẽ mời cậu…”

Còn tưởng rằng Phó Thời Xuyên sẽ đưa mình đến một nhà hàng gần đó, nhưng cô không ngờ rằng sau khi hai người ra ngoài, anh lại đi thẳng qua hành lang rồi đi đến cánh cửa đối diện, nắm lấy ổ khóa và mở nó ra.

Sau đó quay đầu nhìn Quan Oánh đang sững sờ: “Cậu vào đi.”

Quan Oánh nuốt nước miếng: “Bữa ăn mà cậu nói là ăn ở nhà sao?”

“Đúng vậy.” Phó Thời Xuyên nói: “Bữa ăn đầu tiên sau khi chuyển nhà nên được nổi lửa trong bếp, nhưng nhà của cậu bây giờ không tiện lắm, vậy thì lùi một bước, đến nhà tôi đi. Tôi sẽ tự mình xuống bếp.”

Anh nhướng mày: “Sao nào, cậu sẽ không coi thường tay nghề của tôi chứ?”

“Làm sao có thể!” Quan Oánh nói: “Tôi chỉ, chỉ là tôi không nghĩ tới…”

Cô không ngờ rằng trong đời mình có thể được thưởng thức tài nấu nướng của Phó Thời Xuyên!

Quan Oánh cố gắng chống lại cơn chóng mặt vì trúng giải độc đắc, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Vừa bước vào cửa, cô cảm thấy có thứ gì đó vồ lấy mình, những cọng lông xù đang cọ vào chân cô. Quan Oánh đã đoán ra nó, khi cô cúi xuống nhìn, quả nhiên là chú chó Border Collie quen thuộc.

“Phó Bác Văn, mày tên là Phó Bác Văn sao?” Cô nghiêng đầu hỏi.

Phó Bác Văn cũng nghiêng đầu nhìn cô, rồi sủa một tiếng “gâu”.

“Thằng bé nói phải.” Phó Thời Xuyên phiên dịch lại rồi cười nói: “Hình như nó khá thích cậu.”

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm giao thừa, Quan Oánh đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, chúng tôi có mối duyên tình cờ gặp gỡ mà.”

Cô ngẫm nghĩ rồi ngồi xổm xuống, bảo trì tư thế ngang tầm với Phó Bác Văn, sau đó đưa tay về phía nó, trịnh trọng nói: “Chào mày nhé, Phó Bác Văn, tao tên là Quan Oánh. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Quan Oánh thừa nhận rằng bản thân thể hiện trước mặt Phó Thời Xuyên là có mục đích. Dù sao Phó Thời Xuyên cũng coi Phó Bác Văn như con trai của mình, và nếu cô muốn bắt lấy Phó Thời Xuyên, vậy mục tiêu cuối cùng của cô không phải là làm mẹ kế của Phó Bác Văn sao? (Lynn: Bà nghĩ xa quá bà     </div>
    <div class=

Truyện mới