Tóc của Phó Thư Trạc hơi cứng, đâm vào lòng bàn tay của Bùi Dương, làm cậu ngưa ngứa.
Có điều, tóc của đàn ông khô rất nhanh, Bùi Dương hụt hẫng tắt máy sấy tóc "Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Phó Thư Trạc không chúc ngủ ngon, mà lại khẽ cong môi dưới. Không phải không yêu hắn à, mèo con háo sắc.
Bùi Dương vẫn chưa hiểu ý nghĩa câu "Rượu say ba phần, diễn đến rơi lệ" của đàn ông- Phó Thư Trạc cởi áo choàng tắm trước mắt cậu, sau đó chuyển sang mặc đồ ngủ.
Bùi Dương vội vàng che mắt lại, nhưng vẫn không nhịn được hé mắt nhìn: "Anh làm gì vậy?"
Phó Thư Trạc quay lại, như vẫn chưa tỉnh hẳn: "Em muốn anh ngủ khỏa thân à?"
Bùi Dương lúng túng đến nỗi lắp bắp: "Không, không, mau mặc đồ lại đi."
Phó Thư Trạc mặc lại rất chậm, cài khuy nhiều lần mới thành công, những ngón tay dài lóng nga lóng ngóng vì "men say".
Nếu Bùi Dương biết hắn giả vờ, chắc chắn sẽ tặng hắn một giải Oscar.
Tiếc là Bùi Dương không biết, không chỉ không biết, mà còn không kiềm chế được, tai càng đỏ hơn.
"Anh cứ mặc từ từ, tôi ngủ đây." Cậu chột dạ chui vào chăn, nhắm mắt để lấy lại bình tĩnh.
Đôi mắt Phó Thư Trạc hiện lên nét cười đắc thắng, hắn từ từ quỳ xuống giường, cúi người về phía Bùi Dương, hơi thở phả vào tai cậu: "Em không muốn anh ngủ à?"
Bùi Dương ngơ ngác quay lại: "Không có mà."
Phó Thư Trạc chỉ vào con cá heo cạnh đó: "Vậy sao em lại để nó ở chỗ anh?"
Tư thế vừa khéo, chỉ cần Phó Thư Trạc nói chuyện, hơi thở sẽ phả vào mặt Bùi Dương, khiến tai cậu ngứa ngáy: "Rõ ràng anh tự đặt nó đó mà."
Phó Thư Trạc "say rượu" rất cố chấp: "Vậy tại sao em không lấy đi?"
"Được rồi, tôi lấy đi." Bùi Dương cuối cùng cũng cảm thấy không thể nói lý, cậu giật lấy con cá heo ném sang bên cạnh, "Bây giờ có thể ngủ chưa?"
Phó Thư Trạc cúi mắt: "Em không muốn ngủ chung giường với anh?"
Lần này Bùi Dương kiên quyết từ chối, không hề bị sắc đẹp dụ dỗ.
Tư tưởng ngoại tình đã manh nha, nhất định phải giữ vững thể xác, ngủ chung đã quá điên rồ, không thể chung chăn chung gối được.
Phó Thư Trạc tiếc nuối chậc một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Vậy chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Bùi Dương ủ rũ trốn trong chăn như một con rùa rụt cổ.
Suốt đêm đó, cậu nằm mơ.
Cậu mơ thấy bạn đời hai mắt đỏ hoe, hỏi cậu: "Tại sao phản bội anh?"
Chưa kịp trả lời, lại thấy bạn đời vừa cười vừa khóc, giọng điệu buồn bã: "Tại sao lại quên anh?"
Giọt nước mắt ấy rơi thẳng xuống lòng bàn tay Bùi Dương, lạnh lẽo, nặng như chì.
Cậu cảm thấy khó thở, đỏ mắt nói: "Em không hề muốn quên anh..."
"Nhưng em đã từng nói, sẽ mãi yêu anh."
...
Đến cùng với một ngày mưa là một tin không vui, Bùi Tri Lương sẽ về nhà.
Phó Thư Trạc nói với Bùi Dương đang ủ ê: "Em có muốn đi mua sắm với ba không?"
Bùi Dương hơi lúng túng: "Mua gì?"
Phó Thư Trạc nghĩ một lát: "Mua quần áo, đồ dùng hàng ngày, mấy năm nay chúng ta chỉ gửi đồ bổ, xa lạ quá."
Bùi Dương "ồ" một tiếng: "Vậy trưa dẫn ba ăn gì?"
Phó Thư Trạc bất đắc dĩ: "Hỏi ba xem ông thích ăn gì."
Bùi Dương nghĩ sau khi xuyên sách, mình đã mất phần lớn ký ức thì thôi đi, vậy mà ngay cả phép xã giao mình từng tự hào nhất cũng mất luôn, cứ như một đứa trẻ.
"Không phải ba thầy Tề mở một thư viện à? Trong đó có rất nhiều sách cực hiếm, dẫn ba đến xem, chắc ông sẽ thích."
Bùi Dương vô thức lẩm bẩm: "Ông già có chịu bán sách hiếm đâu."
Phó Thư Trạc sững lại, mỗi khi hắn cảm thấy Bùi Dương đã quên hẳn, thì những lời nói vô thức của cậu lại khiến hắn nghĩ Bùi Dương thật ra vẫn không quên.
Nhưng cũng có thể là do đã được viết trong "Kiêu ngạo", có lẽ Bùi Dương nhớ rất rõ nội dung trong đó.
Chỉ là cách xưng hô "ông già" quá thân mật và không biết lớn nhỏ này, quả thật chỉ có Bùi Dương trước khi mất trí nhớ mới dùng.
Bùi Dương rất giỏi chơi cờ, sơ hở là bị ba thầy Tề kéo đi chơi cờ, từ khi Bùi Dương còn là học sinh, ông ấy đã rất thích cậu.
"Có bán hay không là chuyện của ông ấy, nhưng người thích thì nhìn thôi cũng vui rồi, lỡ họ trò chuyện hợp ý rồi bán luôn thì sao."
"Chiều ăn xong, hai người không cần đi dạo nữa, anh đón em về công ty."
"Ừm." Bùi Dương nhúc nhích chân, Chước Chước đang cọ vào cậu, cậu ôm lấy nó, hả hê: "Sau này ở với ông nội rồi, vui không?"
Chước Chước: "Meo~"
Nó vùi trong lòng Bùi Dương, không quên dùng bàn chân sờ Phó Thư Trạc, biết làm nũng hơn cả người.
Phó Thư Trạc liếc nó: "Nhìn nó không buồn lắm nhỉ."
Sau khi thu dọn xong, Phó Thư Trạc đưa họ đến bãi đỗ xe, Bùi Tri Lương dừng lại trước cửa xe hồi lâu, mới quay đầu nói: "Chờ thêm một thời gian nữa, hai đứa có rảnh thì đến nhà ăn cơm, vừa lúc anh chị Dương Dương về."
"Được." Ánh mắt Phó Thư Trạc hơi chuyển động, chắc ngày đó là sinh nhật của Bùi Tri Lương.
Chị gái Bùi Dương làm việc ở một bộ phận đặc biệt, cống hiến hết mình cho đơn vị, rất bận rộn.
Anh cậu là luật sư, chủ yếu nhận các vụ liên quan đến nước ngoài, một năm có hết nửa năm là tăng ca và đi công tác.
Trước đây, mặc dù Bùi Dương có liên lạc với họ nhưng không nhiều, bản thân Bùi Dương cũng là người bận rộn, mọi người đều không rảnh để trò chuyện.
Song, trong chuyện mẹ Bùi bị chẩn đoán mắc Alzheimer, cả gia đình đều ngầm đồng ý giấu Bùi Dương, không muốn cậu cùng chịu đựng đau khổ, không muốn cậu bị tổn thương.
Hôm nay tài xế đưa họ đến trung tâm thương mại, trước đó người này đã được Phó Thư Trạc điều đến chỗ Tần Nam Sam, lý do chính là hắn không muốn quá nhiều người biết Bùi Dương bị bệnh.
Nếu bị giới truyền thông biết, sẽ gây ảnh hưởng lớn đến Bùi Dương, cũng như đến công ty.
Chước Chước cũng được đưa đến bệnh viện, hôm nay phải tiêm mũi vắc xin đầu tiên, buổi chiều tài xế và Bùi Tri Lương đến đón nó, rồi đưa đến nhà mới.
"Bọn tôi đi đây."
"Meo~"
Hai "con mèo" đồng thời nhìn về phía Phó Thư Trạc, lại đồng thời mở miệng, hắn không nhịn được cười nhẹ: "Chiều gặp lại."
Xa Bùi Dương là một chuyện khiến người ta lo lắng, mặc dù Phó Thư Trạc biết Bùi Tri Lương chắc chắn sẽ chăm sóc con trai mình, nhưng hắn vẫn lo lắng sợ hãi, sợ bất cẩn một tí Bùi Dương sẽ lạc mất.
Bản thân bệnh Alzheimer không gây chết người, nhưng tỷ lệ bệnh nhân bỏ nhà đi rất cao, trong quá trình bỏ nhà đi gặp tai nạn tử vong cũng rất nhiều.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng, sau khi bàn giao xong mọi việc hắn có thể dừng lại, rồi chuyên tâm cùng Bùi Dương tìm lại ký ức.
Nếu không tìm lại được....
Ánh mắt Phó Thư Trạc tối sầm lại, hắn mở chiếc máy tính xám của Bùi Dương, rồi mở lịch sử duyệt web của cậu.
Bùi Dương vẫn chưa phát hiện ra lịch sử này được cập nhật đồng bộ, mấy ngày nay đều buông lỏng cảnh giác, không chỉ không xóa lịch sử duyệt web, mà lịch sử tìm kiếm cũng còn.
[Đồng thời có hảo cảm với hai người đàn ông phải làm sao? Ngoại tình tư tưởng có tính là ngoại tình không?]
[Người đã kết hôn tại sao lại đồng thời thích hai người?]
[Tôi rất yêu bạn đời tôi, nhưng vô tình lại có quan hệ hôn nhân với một người khác, tôi luôn vô thức muốn thân mật với hắn, nghe hắn nói chuyện là tim tôi đập nhanh.... Chuyện này nên giải quyết như thế nào?]
"..."
Tuy Phó Thư Trạc không hiểu, nhưng hắn vô cùng sửng sốt.
Điều đầu tiên hắn nghĩ đến là nhanh chóng nhớ lại xem những ngày nay Bùi Dương dã tiếp xúc với người đàn ông nào khác ngoài hắn, mãi đến khi nhìn thấy dòng trạng thái "Tôi rất yêu bạn đời tôi, nhưng tôi vô tình...", hắn mới thoáng hiểu được mạch não của Bùi Dương.
Những người bình luận không rõ nguyên nhân cũng ngạc nhiên:
-- Vậy là ông yêu cơ thể của một người, lại yêu giọng nói của một người khác?