Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng Chương 3: Chương 3

[Cập nhật lúc: 10:37 19/02/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng - Chương 3: Chương 3 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Rất nhanh, hẹ cũng được rửa sạch. Tôi cầm dao, thoăn thoắt băm nhỏ, trộn vào nhân.

Cuối cùng, thêm vài giọt dầu mè, khuấy đều, vậy là nhân sủi cảo tam tiên đã sẵn sàng!

Nhân xong rồi, bột cũng đã nghỉ đủ.

Bùi Minh Thành đứng bên bếp, nhìn tôi nhào bột.

Bột sau khi nghỉ chỉ cần nhào thêm vài phút nữa là trở nên mịn màng. Tôi rắc chút bột khô lên mặt bàn chống dính, lăn bột thành thanh dài, rồi chia thành từng viên nhỏ bằng nhau.

Tôi ngẩng lên hỏi: "Cháubiết gói sủi cảo không?"

Cậu lắc đầu.

Tôi lấy chày cán bột, cán từng viên bột thành vỏ sủi cảo mỏng viền dày, rồi đưa một miếng cho cậu.

"Nhìn này, cho nhân vào giữa, gấp đôi lại, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ hai mép bột, thế là xong!"

Tôi buông tay, một chiếc sủi cảo hoàn hảo nằm gọn trong lòng bàn tay.

Bùi Minh Thành bắt chước tôi, cho nhân vào, gấp đôi lại, bóp chặt mép bột.

"Phụt!"

Nhân tràn ra ngoài.

Tôi ôm bụng cười: "Ngốc quá, bóp nhẹ thôi! Đây là vỏ sủi cảo chứ không phải túi nilon đâu!"

Bùi Minh Thành vội vàng lấy một miếng vỏ khác đắp lên.

Cũng may, từ chiếc thứ hai trở đi, sủi cảo cậu gói đã có hình dạng tử tế.

Một người cán bột, một người gói, không khí vô cùng hòa hợp.

Tới mấy chiếc cuối cùng, tôi lấy từ trong tạp dề ra hai đồng xu năm hào đã rửa sạch, đưa cho cậu.

"Đây là phong tục nhà dì! Ai ăn được sủi cảo có đồng xu thì năm sau chắc chắn sẽ may mắn bình an!"

Nghe tôi nói vậy, dù hơi bất đắc dĩ, Bùi Minh Thành vẫn để mặc tôi nhét xu vào sủi cảo.

Gói xong, tôi lấy một nửa cho vào nồi luộc.

Những chiếc sủi cảo trắng tròn trôi nổi trong nước, cậu ngồi im trên ghế, chăm chú nhìn nồi sủi cảo không chớp mắt.

Luộc ba lần thêm nước lạnh, sủi cảo cũng chín.

Không đợi nguội, Bùi Minh Thành đã gắp ngay một cái cắn vào, nước nhân văng tung tóe, nóng đến mức cậu xuýt xoa.

Tôi đưa chén nước chấm, bật cười vỗ nhẹ đầu cậu:

"Thổi nguội rồi hẵng ăn! Ngốc quá, bỏng miệng thì sao?"

Ăn xong bữa trưa, chúng tôi không ăn trúng đồng xu.

Buổi chiều, dưới sự hướng dẫn của tôi, cậu lau dọn sạch sẽ mọi ngóc ngách trong nhà, dán cả câu đối và tranh cửa sổ mới.

Trời mùa đông tối nhanh, chưa đến năm giờ đã nhá nhem.

Đến lúc cậu phải về nhà.

Trước khi đi, tôi đưa cho cậu một hộp cơm đầy sủi cảo.

Bùi Minh Thành nhận lấy, mắt đỏ hoe.

"Cảm ơn dì."

Tôi cười tít mắt: "Vẫn còn sớm để cảm ơn! Dì còn có quà năm mới cho cháu đây!"

Tôi lấy từ sau lưng ra một đôi ủng tuyết màu xanh đậm, mới tinh, đưa cho cậu.

Cậu không kiềm được nữa, lao vào ôm chặt tôi, khóc nức nở.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍

Truyện mới