"Dì ơi, cháu nhớ dì quá!" Khuôn mặt xinh đẹp của cô dí sát vào màn hình, trông đầy tủi thân.
"Dì cũng nhớ cháu, đợi cháu về, dì sẽ nấu món ngon cho cháu, chịu không?"
"Chịu luôn ạ! Cháu cũng muốn ăn lẩu!"
"Được, dì làm cho cháu." Tĩnh Tĩnh đắc ý nhìn Minh Thành.
Minh Thành bĩu môi làm mặt xấu với cô, gắp một miếng bò ba chỉ nhúng đầy sốt mè rồi nhét vào miệng: "Ngon quá, thơm thật đấy!"
"Aaaa! Cậu cứ chờ đó cho tôi! Dì ơi, chờ cháu nhé, cháu đặt vé về ngay đây!"
Trong căn phòng nhỏ nhưng ấm áp, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
3
Lần nữa gặp lại Tiểu Quân đã là sau Tết.
Tiểu Quân đeo khẩu trang, dù đứng cách tôi một mét thì tiếng ho của cậu ấy cũng không thể giấu nổi, cậu ấy quét mã trả tám tệ.
"Dì, như cũ ạ."
Tôi thả hoành thánh vào nồi nước sôi: "Đứng xa vậy làm gì? Lại đây, dì rót cho cháu cốc nước ấm, uống vào sẽ dễ chịu hơn."
Tiểu Quân xua tay: "Thôi dì, ảnh hưởng đến việc buôn bán của dì mất."
Đúng là đứa trẻ thật thà.
Hoành thánh còn chưa chín, tôi rót cho cậu ấy một cốc nước ấm, đưa đến tay cậu ấy. Cậu ấy nhận lấy, lại lùi về hai bước. Cởi khẩu trang ra, thổi lớp hơi nước bốc lên trên miệng cốc rồi húp hai ngụm.
Tôi dùng muôi khuấy nhẹ nồi hoành thánh, thuận miệng hỏi: "Tiểu Quân này, cháu bị cảm bao lâu rồi? Lần trước gặp đã thấy cháu ho, vẫn chưa khỏi à?"
Cậu ấy ôm cốc nước, nghĩ một lát rồi đáp: "Chắc cũng một tháng rồi ạ."
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy: "Lâu vậy sao cháu không đi khám?"
Cậu ấy cười hì hì: "Không sao đâu dì, cháu khỏe lắm, vài ngày nữa tự khỏi thôi."
Thấy cậu ấy nói chắc nịch vậy, tôi cũng không tiện khuyên thêm. Tắt bếp, múc hoành thánh vào hộp, nhanh tay đóng gói rồi đưa cho cậu ấy.
Tiểu Quân nhận lấy túi, vẫy tay chào tôi: "Cháu đi đây dì."
"Đi cẩn thận nhé."
Tôi cúi đầu lau nước súp vừa văng lên quầy, bỗng nghe thấy một tiếng "bịch" không xa.
Tiếng kêu thất thanh của người đi đường vang lên. Bát hoành thánh nóng hổi đổ lăn lóc trên mặt đất, cậu thiếu niên cao gầy ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
4
Tiểu Quân bị đánh thức bởi mùi cơm chiên trứng thơm phức.
Trong cơn mơ màng, cậu ấy ngửi thấy hương trứng và cơm được xào trên lửa lớn, tỏa ra mùi thơm béo ngậy. Hòa lẫn trong đó là vị cay nồng đậm đà của tương ớt "Lão Can Ma" khiến người ta không khỏi thèm thuồng.
Cậu ấy hít hít mũi, chậm rãi mở mắt.
Một cậu trai trạc tuổi cậu ấy đang cầm bát cơm chiên vàng ươm, dầu bóng hấp dẫn, ăn ngấu nghiến.
Còn bản thân cậu ấy thì nằm trên giường bệnh, mu bàn tay trái dán băng y tế. Chai truyền dịch đã hết từ lúc nào, cậu ấy cũng chẳng rõ mình đã bất tỉnh bao lâu.
Bụng đói đến mức sắp hát bài "Không Thành Kế".
May mắn thay, cậu trai đang ăn cơm chiên kia nhận ra cậu đã tỉnh nên bèn lấy từ dưới giường ra một bình giữ nhiệt, rót nước nóng vào cốc nhựa đưa cho cậu ấy.
"Tỉnh rồi à? Uống chút nước đi."
Minh Thành nói, giọng điệu thản nhiên.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️