Trì Hàn đẩy cửa bước vào phòng riêng, Tôn Khai Ninh đang cầm micro hát như quỷ khóc sói gào, trừ bạn tốt Hứa Dạng Thành thì hầu như không ai cổ vũ anh, những người khác đều đang ôm đầu trốn ở góc tường, có thể thấy được đã bị ma âm làm cho thống khổ.
Tôn Khai Ninh trong lòng hiểu rõ, nếu anh tiếp tục hát có thể sẽ bị Trì Hàn ấn xuống mặt đất mà đánh vì thế anh ưu nhã mà buông micro, uống ly nước ấm mà Hứa Dạng Thành đưa, vừa muốn nói chuyện liền ngửi được một luồng hơi thở bạc hà, tức khắc sắc mặt biến đổi, cùng Hứa Dạng Thành đồng dạng phát giác trao đổi ánh mắt, hạ giọng nói "Cậu đi tìm Tần Văn?"
Trì Hàn nhìn qua, sắc mặt không tốt "Cậu rất để ý tới em ấy?"
"Làm gì có! Tôi thích nữ ai mà không biết?" Tôn Khai Ninh vội vàng giải thích "Là mùi trên người của cậu, loại tin tức tố vị bạc hà thì tôi chỉ biết có Tần Văn."
Trì Hàn nhấp một ngụm rượu im lặng, ánh sáng lấp đầy trong con ngươi mông lung của hắn có một bóng hình, so với bình thường ôn nhu hơn rất nhiều.
"Được rồi, các người đều đi ra ngoài đi" Tôn Khai Ninh thấy thế vung tay, đám người ngồi trong góc như được ân xá liền cất bước đi, đương nhiên cũng có hai Omega luyến tiếc, ánh mắt cơ hồ đều dính ở trên người Trì Hàn, chờ Tôn Khai Ninh không mặn không nhạt liếc mắt một cái mới cúi đầu rời đi. "Để tôi nghĩ xem..." Tôn Khai Ninh dựa người ra sau, ánh mắt chế nhạo cùng giọng điệu thiếu đánh "Đây là hối tiếc không kịp chuyện xưa! Ngày thường người ta ở bên cậu, đem cậu cưng chiều dỗ dành thì cậu xem người ta là không khí, căn bản không để người ta trong mắt, đến lúc không có thì mới phát hiện hô hấp khó khăn."
Ai ngờ Trì Hàn vẻ mặt nghiêm túc, còn mang theo vài phần ý khiêm tốn thỉnh giáo "Ý của cậu là tôi đang hối hận?"
Tôn Khai Ninh "..." Alpha cao cấp ở phương diện tình cảm đều ngốc vậy sao?
"Cậu không hối hận thì hết lần này đến lần khác trêu chọc Tần Văn làm gì?" Hứa Dạng Thành ngũ quan thanh tú, so với Alpha tầm trung thì cứng rắn hơn, ngày thường cũng rất ít nói chuyện, giờ phút này một lời liền trúng đích "Cậu thậm chí muốn đánh dấu cậu ấy, chỉ có khi Alpha thích Omega mới có thể nghĩ đến việc đánh dấu người đó"
Bàn tay xoa vuốt mép cốc của Trì Hàn hơi siết chặt, cảm thấy lời nói của Tôn Khai Ninh và Hứa Dạng Thành giống như một nhát búa đập vào cửa trái tim hắn, tuy rằng nghe không được thanh âm nhưng lại chấn động đến cả người tê dại, hắn như giải được bế tắc trong lòng, mơ hồ chạm đến ý định ban đầu của hắn.
Quả thực, quyết định cùng Tần Văn ly hôn là kế hoạch đã chuẩn bị từ ba năm trước, hiện giờ hắn chỉ là hoàn thành kế hoạch này nhưng lại không nghĩ tới sự tồn tại của Tần Văn đã trở thành thứ không thể thiếu với hắn, có trời mới biết gần đây Trì Hàn có bao nhiêu khó xử.
"Tần Văn còn thích cậu sao?" Hứa Dạng Thành cẩn thận dò hỏi.
"Thích" Trì Hàn gật đầu, Tần Văn rất ỷ lại hắn.
"Dễ làm rồi!" Tôn Khai Ninh ở chuyện tình cảm thì rất thông suốt, không chú ý cái gì gọi là mặt mũi của Alpha mà khuyên bảo Trì Hàn "Cậu thích cậu ấy, muốn cậu ấy, hiện giờ cậu tổn thương người ta thì phải bồi thường thoiii!"
Trì Hàn "Làm thế nào... bồi thường?""Cậu đối với người ta tốt một chút" Tôn Khai Ninh vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép "Khi thích một người từ trong nội tâm, cậu liền theo bản năng muốn đối tốt với người ta, là bản năng đó biết không hảaaaa?"
Trì Hàn cái hiểu cái không, bỗng nhiên đứng dậy "Tôi hiểu rồi"
Tôn Khai Ninh vẻ mặt kinh ngạc "Không phải chứ, mới đến đã đi sao?"
"Đi bồi thường" Trì Hàn nhẹ giọng.
Tôn Khai Ninh vui vẻ "Thật là không nghĩ tới a..."
(Truyện được edit bởi Vy đang học sử