-Cứu, cứu em với !!!
Lộ Khiết An thì thào nắm lấy chân của một người đang đi đến gần nàng, hai mắt nàng cũng đã nhòe....
-Bé con, em không sao chứ??
-Cứu... cứu em, có người muốn bắt cóc em!! Cứu em với!
Lộ Khiết An 6 tuổi, toàn thân lấm lem bùn đất vì mãi chạy một đoạn đường dài, vừa đói vừa khát nàng liền té xuống bên vệ đường. Xa xa có nhiều tiếng bước chân đuổi theo từ phía sau, người kia chỉ lớn hơn nàng khoảng vài tuổi, ngó qua đồng phục hình như là học sinh cấp hai. Nữ sinh kia đỡ Lộ Khiết An dậy, sau đó cõng cô bé giấu vào một bụi cây gần đó, còn cẩn thận dặn dò nàng:
-Em ở yên đây, dù có bất kì chuyện gì cũng không được lên tiếng!!!
-Vâng!
Nói đoạn cô móc ra một viên kẹo chocolate bạc hà bỏ vào tay Lộ Khiết An rồi nói:
-Ăn đi sẽ thấy đỡ hơn, ban đầu là cảm nhận vị the nhưng sau đó sẽ là vị ngọt, giống như trong cái rủi sẽ có cái may, ở hiền thì gặp lành... Yên tâm chờ chị, chị nhất định sẽ quay lại! Đừng khóc nhè nữa, xấu lắm!
Lát sau nữ sinh ấy chạy đi, Lộ Khiết An đã không còn chút sức lực bèn im lặng mà nằm nghe ngóng...
Có tiếng một người đàn ông quát lớn ở bên ngoài
-Con nhóc kia, mày có thấy một con bé nào cỡ năm, sáu tuổi chạy ngang qua đây không?
Nữ sinh kia cười cười
-Bé con ở quanh đây thì nhiều lắm, không biết ông hỏi con bé nào?
-Mày đừng có mà giỡn mặt với tao, có hay là không?
-Chi bằng ông cho tôi ít tiền có lẽ tôi sẽ nhớ ra...
Bốp_
Một cát tát thanh thúy vang lên khiến Lộ Khiết An sợ hãi không thôi, nàng đưa mắt nhìn ra thì mơ hồ thấy được nữ sinh kia vừa cười vừa phun ra một ngụm nước miếng, cô lấy tay lau đi vệt máu trên miệng .... Người đang ông kia nắm lấy cổ áo cô lay mạnh
Nữ sinh kia chỉ một giây sau liền đổi nhanh sắc mặt, cô tỏ ra sợ hãi nói:
-Có... có phải cô bé đó mặt rất xinh xắn và bận một chiếc đầm hồng không?
-Phải, nó chạy đi đâu??
-Bên kia... Ban nãy nó có đụng phải tôi còn hỏi đường nào ra khỏi đây? Hình như chạy vào đường phía bên phải.
-Đuổi theo mau....!!! Nhóc con... nếu mày mà dám nói láo tao, tao sẽ bắt mày thay cho nó !!! Hừ
-Đương nhiên không dám...!!
Lộ Khiết An chịu không được nữa nên chợt ngất đi cho đến khi tỉnh lại cũng đã chiều tối, nàng sợ hãi nằm co ro trên nền cỏ lạnh buốt.
"Chờ chị quay lại!!!"
Câu nói này cứ vang lên ở trong đầu Lộ Khiết An nhưng sao tới bây giờ chị ấy vẫn chưa quay lại, có phải đã bỏ quên nàng??
Nỗi sợ hãi và thất vọng cứ dâng lên trong lòng nàng, nàng ôm lấy bản thân mình mà khóc
Thân hình Lộ Khiết An nóng như lửa đốt, nàng đã phát sốt!!!
-Bé con, bé con thức dậy đi!??
Lộ Khiết An mơ hồ nghe tiếng kêu của một ai đó, như có một chiếc phao cứu hộ ngay lúc này, cô bé ôm chầm lấy người kia khóc nức nở, nữ sinh nhẹ xoa đầu nàng nói:
-Xin lỗi em! Chị phải chờ cho chúng thật sự bỏ qua nơi này thì mới quay lại đây để đảm bảo an toàn, chúng đã đi hết rồi, chị cõng em về. Nhà em ở đâu???
-Trên áo em có địa chỉ mà mẹ đã thêu lên cho em phòng trường hợp em đi lạc, chị làm ơn đưa em về địa chỉ ấy, ba mẹ em sẽ đền ơn chị!!
-Ha... bé con còn nhỏ mà đã biết nói chuyện sòng phẳng vậy sao, được... chị đây không khách khí mà nhận lấy tiền thưởng đâu nha!!
Trên đường về tăm tối lất phất mưa, nữ sinh kia chật vật một đường dài mà cõng Lộ Khiết An về đến Lộ gia, bên trong Lộ gia đang náo loạn không thôi vì sự mất tích của nàng, đợi cho đến khi bảo vệ gác cổng bế Lộ Khiết An trên tay, một bảo vệ khác liền chạy nhanh vào trong thông báo. Nữ sinh kia mới an tâm, quẹt đi vệt mồ hôi trên trán nói với Lộ Khiết An:
-Bé con đã bình an rồi, chị cũng đi đây!
-Khoan đã!!!
Lộ Khiết An gắng gượng thều thào
-Chị, chị tên là gì??? Em còn chưa báo đáp chị!!
Người kia nở một nụ cười xán lạn, phất phất tay
-Tôi là tiểu thư của Nhã gia, có duyên sẽ gặp lại!!!
Nói đoạn người đó đã bỏ đi còn Lộ Khiết An cũng rơi vào hôn mê!!
-Đừng, đừng đi.... đừng đi em còn chưa báo đáp chị!!! ĐỪNG!!!
-An An, An An... Em sao vậy???
Nhã Tịnh Văn lay lay Lộ Khiết An đang đầm đìa mồ hôi, miệng không ngừng nói hai chữ "đừng đi"
Lộ Khiết An giật mình mở mắt, nàng nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nhã Tịnh Văn ở bên cạnh liền ôm chặt lấy cô
-May quá, chị vẫn ở đây, chị vẫn ở đây!!!
"Đúng, chị vẫn ở đây, em đã tìm được chị, em cũng đang từng ngày báo đáp chị!!"
-Ngoan, không sao, chị ở đây... em gặp ác mộng sao??
Lộ Khiết An vùi đầu vào lòng Nhã Tịnh Văn gật gật, Nhã Tịnh Văn đành xoa xoa đầu nàng giỗ dành
-Không sao đâu, mọi chuyện chỉ là mơ thôi, không sao! Nghe chị nói nè, hôm nay chị sẽ dẫn em ra ngoài chơi có được không??
Ngày hôm qua, mẹ cô gọi điện cho cô nói muốn mời bà thông gia ra ngoài thư giản và bà cũng muốn hai cô đi cùng. Bà nói ở ngoại ô có một khu suối rất đẹp nên muốn tới đó để cắm trại. Bà Nhã còn nói cô đừng mãi lo công việc mà không ngó ngàng gì đến vợ mình, nếu cứ như vậy có ngày Lộ Khiết An cũng sẽ chán ngấy cô mà thôi.
Quả nhiên bà Nhã rất biết đánh tâm lý, nói một câu liền chọc trúng tim đen của cô. Phải!! Từ khi cô biết mình càng ngày càng yêu Lộ Khiết An, cô từng ngày đều sợ mất đi nàng, sợ có ai đó sẽ đến cướp mất nàng nhất là từ khi cô cứ liên tục ngửi được mùi nước hoa nam kia trên người Lộ Khiết An. Cô nguyện tin tưởng nàng nhưng lại không tin tưởng vào bản thân mình. Sợ lúc trước cô làm nhiều chuyện đáng ghét nên mới khiến nàng dần dần chán cô. Sẵn đây cô cũng muốn bù đắp lại tất cả cho nàng. Yêu thương và cưng chiều nàng, ra ngoài để hâm nóng lại cũng không phải là tệ! (Văn đã chính thức bắt đầu biết yêu rồi nè)
Lộ Khiết An tròn xoe mắt hỏi:
-Đi chơi sao? Mà đi đâu???
Nhã Tịnh Văn hôn nhẹ lên trán nàng nói:
-Đi rồi sẽ biết mà!!!
.
.
.
.
.
.
.
.
Suối *Athena ngoại ô thành phố C là một nơi rất tươi đẹp, dòng suối trong xanh trải dài cả một khoảng rồi tạo thành thác nước hùng vĩ cứ thế mà chậm rãi rơi xuống.
(*Athena là tên của nữ thần bảo hộ và cũng là chiến tranh trong thần thoại Hy Lạp)
Lộ Khiết An lấy tay múc một ngụm nước nhỏ cho lên mặt. Dòng suối này vừa sạch vừa mát khiến tâm tình nàng thật sự không tệ. Nàng vui vẻ quay sang nhìn Nhã Tịnh Văn đang trải thảm, còn hai bà mẹ thì đang sửa soạn thức ăn. Hôm nay Nhã Tịnh Văn lái chiếc *RV của Nhã gia để đưa cả bốn người đến đây, tất nhiên là do hai ông bố đều bận việc nên không thể đi cùng, chỉ có nàng, Nhã Tịnh Văn và hai bà mẹ mà thôi, cho nên mọi vật dụng nấu nướng đều rất đầy đủ!!
(*RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là "nhà di động trên xe")
![[BHTT] AI ĐƯA CƠN MƯA TỚI - chương 28: CÙNG NHAU CẮM TRẠI](https://truyenlol.com/wp-content/themes/truyenfull/echo/img/loading4.png)
HÌNH ẢNH BÊN TRONG NHÀ XE
Nhã Tịnh Văn trải thảm xong thì bước tới ôm từ phía sau Lộ Khiết An, cô tựa cằm mình lên vai nàng hỏi:
-Sao???... Có thấy không khí ở đây rất trong lành không?
-Ừ thật sự phong cảnh rất đẹp!!
-Em thích là được!
-Sao hôm nay lại biết dỗ ngọt em như vậy??
-Vì em là vợ của chị mà, yêu chiều vợ thì có gì sai đâu??
"Vì em là vợ cửa chị mà" Câu nói này khiến sóng mũi Lộ Khiết An có chút cay cay. Phải em chính là vợ chị và khoảng thời gian này em cũng phải ra sức mà ghi nhớ nó!
-Chúng ta đi dạo một chút chứ!?
-Ừ!!
Cả hai đi vào trong rừng, bất chợt Lộ Khiết An thốt lên
- *Cây tử đằng???!! Đẹp quá
(* Tử Đằng Hoa là cây bọ cạp ở Việt Nam ấy